|
Đọc lịch sử Giáo Hội, chúng ta thấy có những giai đoạn, thần
quyền và thế quyền hợp làm một. Điều này có nghĩa, Giáo Hội
vừa có uy quyền đối với các tín hữu, vừa có quyền hành mang
tính quyết định trong xã hội. Tình trạng này đem lại lợi ích
không nhỏ cho Giáo Hội, nhưng cũng làm cho Giáo Hội mất đi
tinh thần của Chúa Giêsu, Đấng Sáng lập Giáo Hội. Mặt khác,
đã là quyền hành chính trị thì bao giờ cũng có thủ đoạn âm
mưu, bao giờ cũng có kẻ ủng hộ, người chống đối. Chính vì
vậy, nếu Giáo Hội của Chúa Giêsu tham gia vào quyền lực
chính trị, thì sẽ có nhiều kẻ thù. Lịch sử đã chứng minh
điều ấy. Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu phân biệt dứt
khoát: Của Xê-da thì trả cho Xê-da, và của Thiên Chúa thì
trả cho Thiên Chúa. Cần phân biệt rõ ràng thần quyền với thế
quyền, để Giáo Hội mang gương mặt của Chúa Giêsu, Đấng là
Thiên Chúa cao sang đã trở nên khó nghèo vì chúng ta, đồng
thời giúp Giáo Hội thực thi sứ mạng của mình, là tiếp nối sứ
mạng của Chúa Giêsu để loan báo Tin Mừng cứu độ.
Thiên Chúa là Chủ của lịch sử. Ngài vừa sáng tạo vũ trụ
thiên nhiên và con người, vừa nâng đỡ điều khiển để vũ trụ
tồn tại và xoay vần trong trật tự. Vua Ki-rô được coi như vị
cứu tinh Chúa gửi đến để giải phóng người Do Thái khỏi ách
lưu đày bên Babilon. Ngôn sứ Isaia (Bài đọc I), đã diễn tả
việc Chúa chọn vua Ki-rô rất chi tiết: Ngài cầm lấy tay ông,
cho ông một tước hiệu và ban cho ông sức mạnh với quyền năng.
Với việc tuyển chọn vua Ki-rô, Thiên Chúa tỏ ra Ngài là Cha
của gia đình nhân loại. Mọi quyền hành đều từ Ngài mà đến và
phải phục vụ lợi ích của con người. Những ai nắm quyền hành
trong tay mà đi ngược lại với ý muốn của Thượng Đế và đàn áp
bóc lột dân nghèo, thì quyền lực của họ không vững bền. Họ
sẽ phải diệt vong. Sau này, Đức Giêsu tuyên bố với Philatô:
Ông chẳng có quyền gì trên tôi nếu không từ ơn trên ban cho.
Xê-da vừa là tượng trưng cho quyền bính thế gian, vừa diễn
tả ảnh hưởng của vật chất trần thế. Cũng như những quyền lực
trần gian có những lúc huy hoàng hùng mạnh, nhưng rồi cũng
đến lúc phải suy thoái tiêu tan, vật chất trên đời có thể
giúp con người làm được mọi sự, nhưng cũng có thể là chiếc
bẫy làm cho con người gục ngã. Sống ở đời, cần phải biết
phân biệt Xê-da với Thiên Chúa, để có một mối tương quan
quân bình trong cách sử dụng và tích luỹ của cải.
Người tin Chúa không bị bứng khỏi thế gian, nhưng sống giữa
thế gian. Họ sống ở đời này nhưng hướng về đời sau. Họ được
mời gọi chung tay xây dựng cuộc sống xã hội nhân ái yêu
thương, nhưng quê hương vĩnh cửu của họ lại ở trên trời.
Chính vì vậy, người tín hữu phải biết phân biệt điều gì
thuộc về Thiên Chúa và điều gì thuộc về thế gian. Họ không
được phép để cho thế gian lôi kéo và nhấn chìm trong những
ràng buộc đam mê đến nỗi họ đánh mất hạnh phúc Nước Trời.
Trong giáo huấn của mình, Chúa Giêsu luôn đòi buộc những ai
muốn theo Chúa phải chọn lựa dứt khoát, để xứng đáng trở
thành môn đệ của Người. Hình ảnh người cầm cày còn ngoái lại
đàng sau diễn tả những người bắt cá hai tay hay đức tin nửa
mùa. Cũng vậy, những ai đã tin vào Chúa còn cậy dựa và những
thế lực thần thiêng khác, thì không phải là môn đệ đích thực.
Ngỏ lời với giáo dân cộng đoàn Thê-sa-nô-li-ca, Thánh Phaolô
khen ngợi lòng bác ái của họ. Một cộng đoàn được thúc đẩy
bởi Đức tin, Đức cậy và Đức mến, dồi dào sức sống và nhiệt
thành truyền giáo. Tình yêu thương và liên đới giữa cộng
đoàn tín hữu đã làm toả lan sự thánh thiện và diễn tả hình
ảnh sống động về Đức Giêsu, Đấng cứu độ trần gian. Tình liên
đới và quảng đại của cộng đoàn Thê-sa-nô-li-ca, là mẫu mực
cho các cộng đoàn đức tin của chúng ta hôm nay.
Hôm nay là Chúa nhật thứ ba của tháng Mười, là ngày Truyền
giáo. Truyền giáo là bản chất của Giáo Hội. Mỗi người tín
hữu, nhờ Bí tích Rửa tội, đều có bổn phận truyền giáo, tuỳ
theo khả năng, trình độ và địa vị của mình. Lệnh truyền của
Chúa Giêsu phục sinh cho các môn đệ hai ngàn năm qua vẫn
mang tính thời sự cấp bách. Cùng với lời cầu nguyện, mỗi
chúng ta hãy làm toả lan sự thánh thiện qua đời sống hằng
ngày của mình, để trình bày hình ảnh của Giáo Hội và hình
ảnh của Đấng Cứu thế nơi trần gian. Noi gương Chúa Giêsu
không mệt mỏi đi đến với mọi người, đem cho họ sự chữa lành
và an ủi phần xác cũng như phần hồn, mỗi tín hữu cần ra khỏi
chính mình để đến với tha nhân, khởi đầu từ những người thân
thuộc lân cận, rồi đến với những người không cùng niềm tin
hay bất đồng quan điểm đang sống xung quanh chúng ta. |
|