|
Trong mấy Chúa nhật liên tiếp, Lời Chúa đều đề cập tới tiền
bạc, sự giàu có và thói tục ăn chơi phóng đãng. Hôm nay, một
lần nữa, Lời Chúa lại tiếp tục nói với chúng ta về thái độ
đối với của cải và sự quan tâm cần có đối với người nghèo,
qua nghĩa cử chia sẻ, cảm thông và giúp đỡ.
Từ khi hiện hữu, con người đã có nhu cầu canh tác đất đai,
để kiếm sống cho bản thân và gia đình. Sở hữu vật chất là
một đặc tính thuộc bản năng của con người. Những người giàu
sang sống yên ổn tại Sion, tưởng chừng đó là những người may
mắn, vì họ không phải long đong lo cơm áo gạo tiền. Tuy vậy,
dưới cái nhìn của Ngôn sứ Amos, họ lại là những người bị
chúc dữ. Bởi lẽ, họ suốt ngày ăn chơi phóng đãng mà vô cảm
với vận mệnh của dân tộc mà vị Ngôn sứ gọi là “Nhà Giuse”.
Đó là sản nghiệp của các bậc tổ tiên đã bao đời gây dựng. Vì
thói ăn chơi ngông cuồng và thác loạn của những người giàu,
gia sản ấy có nguy cơ sụp đổ và trở nên hoang tàn. Nên nhớ
là Ngôn sứ Amos thi hành sứ vụ của mình ở thế kỷ thứ tám.
Ông là một trong những ngôn sứ của người nghèo, vì giáo huấn
của Chúa mà ông có trách nhiệm chuyển tải đều mang nội dung
phê phán người giàu, bảo vệ người nghèo và bênh vực quyền
lợi của những người cô thế cô thân.
Tại sao người giàu có bị căm ghét và lên án? Họ không bị lên
án bởi vì họ giàu. Chúng ta thấy trong Tin Mừng, có một số
người thuộc hoàng gia đi theo Chúa và rộng rãi giúp đỡ Người.
Những người giàu bị lên án vì họ coi tiền bạc như đích điểm
của cuộc đời, nhất là họ cậy vào tiền của mà vô cảm trước
nỗi đau của người khác. Trong khi đó, nhiều khi tiền bạc họ
có được là do bóc lột và bất công với người nghèo. Câu
chuyện người phú hộ và ông Lagiarô là một điển hình. Con
đường từ trong nhà ra ngoài ngõ chừng một hai trăm mét mà
tưởng chừng như xa lắm, xa đến nỗi người phú hộ không bao
giờ đến được. Lagiarô như một miếng giẻ rách bị vất bỏ và
quên lãng. Trình thuật của Tin Mừng khéo léo đưa ra hai hình
ảnh tương phản giữa hai nhân vật này: một bên gấm vóc lụa
là, một bên đầy ghẻ lở mụn nhọt; một bên phè phỡn ăn chơi,
bên kia đói khát đau khổ; một bên nhiều bạn đến chơi, bên
kia chỉ có con chó làm bạn.
Tin Mừng cảnh tỉnh độc giả: Đừng chỉ nhìn những gì bề ngoài!
Hãy coi chừng vì cuộc sống không chỉ có hôm nay mà còn có cả
tương lai! Đừng tưởng có tiền bạc giàu có mà đã sung sướng!
Nếu câu chuyện dụ ngôn được dựng thành kịch, thì vở kịch này
sẽ gồm hai hồi mang nội dung hoàn toàn tương phản nhau. Anh
phú hộ xưa giàu có phè phỡn ăn chơi, nay khốn khổ gian nan
và bất hạnh. Lagiarô xưa bị quên lãng đói khát và tàn tạ,
nay hạnh phúc trong lòng Abraham. Đối với người Do Thái,
được ở trong lòng Tổ phụ Abraham là điều mơ ước và là hạnh
phúc tuyệt vời nhất. Cuộc đối thoại giữa anh phú hộ với
Abraham là bài học rút ra từ câu chuyện: Khi sống đừng kiêu
ngạo và đừng lãng quên người khác. Gieo nhân nào sẽ gặt quả
nấy. Đừng cậy vào công phúc của người khác, nhưng hãy lo
tích trữ của cải thiêng liêng bền vững cho mình.
Sống trong cuộc đời cần có tiền bạc và vật chất! ai cũng cảm
nhận được điều này. Liệu bài học rút ra từ Lời Chúa có phải
là một ảo tưởng? Khi đi rao giảng Tin Mừng, Chúa Giêsu cũng
nhận sự giúp đỡ của mọi người thiện chí quảng đại. Chúa cũng
dạy các môn đệ: vào nhà nào, hãy ăn những thứ người ta dọn
cho, vì thợ thì đáng được hưởng công. Như thế, Chúa không
hoàn toàn khinh chê vật chất bằng bất cứ giá nào. Theo ngữ
cảnh, Chúa nói dụ ngôn này trong chuỗi giáo huấn về cách sử
dụng tiền bạc. Trước đó, Chúa khiển trách những người
Pharisiêu ham tiền bạc: “Các ông là những người làm ra bộ
công chính trước mặt người đời, nhưng Thiên Chúa thấu biết
lòng các ông, bởi vì điều cao trọng đối với người đời lại là
điều ghê tởm trước mặt Thiên Chúa” (Lc 16, 14-15). Như vậy,
Chúa đã dùng hình ảnh anh phú hộ để phê phán những con người
cụ thể, tức là những người Pharisiêu lúc bấy giờ.
Giáo Hội Công giáo mang danh là Giáo Hội của người nghèo,
nhưng Giáo Hội cũng phải có của cải để điều hành Giáo Hội và
giúp người nghèo. Người giàu vẫn có thể nên thánh, nếu họ
biết sử dụng của cải như một người quản lý khôn ngoan trung
tín. Mẫu mực của chúng ta là Đức Giêsu, Đấng là Thiên Chúa
giàu sang đã trở nên nghèo vì chúng ta. Nhờ sự nghèo khó của
Người mà chúng ta trở nên giàu sang trước mặt Thiên Chúa. Vì
vậy, trong khi nỗ lực để có cuộc sống vật chất ổn định,
chúng ta phải gắng nên người công chính, đạo đức, giàu lòng
tin và mến, sống nhẫn nại và hiền hoà. Đó chính là sự giàu
sang trước mặt Thiên Chúa và tha nhân, một sự giàu sang bền
vững và tồn tại mãi mãi.
Cổ nhân dạy: “Có đức thì mặc sức mà ăn”. Điều đó có nghĩa,
khi người ta sống lương thiện và có đạo đức thì công việc
của họ sẽ thành đạt và hiệu quả. Những gì họ làm ra sẽ vững
bền và giúp họ tìm thấy hạnh phúc đích thực.
“Người
giàu có mà không khôn ngoan, thì cũng như bù nhìn mặc áo gấm” (Sưu
tầm).
“Nghèo
không là xấu, nghèo mà không có chí mới là xấu; hèn không
đáng ghét, hèn mà không có tài mới đáng ghét; già không nên
than thở, già mà sống thừa mới đáng than thở; chết không nên
bi ai, chết mà vô bổ mới đáng bi ai” (Sưu tầm).
|
|