Nói đến số phận con người, ta dễ liên tưởng đến một sự định
đoạt cho mỗi người, một định đoạt về cuộc sống, một định
đoạt về cái chết. Số phận được coi như bất di bất dịch,
không thể thay đổi. Và người ta chỉ còn biết đón nhận nó khi
thấy an vui hạnh phúc, hay chấp nhận nó khi nghiệt ngã đau
thương. Nhưng với lời cầu nguyện, số phận hoàn toàn được
biến đổi.
Sống trong một xã hội đầy rẫy những rủi ro, người ta dễ thốt
lên câu “thôi, chấp nhận số phận này”. Một tai nạn hay một
ác bệnh xảy đến, người ta thường hay tự an ủi với cái định
đề: số phận đã định. Nhưng rồi rủi ro xảy ra nhiều hơn, nó
xuất hiện như cơm bữa mọi nơi mọi lúc khiến người ta phải
dừng lại tìm hiểu nguyên do. Nại đến pháp lý là đi tìm cái
đúng cái sai, ai đúng ai sai, ai chịu trách nhiệm cho sự vụ
này.
Năm xưa dân thành Sô-đô-ma và Gô-mô-ra mà bài đọc 1 nhắc đến
(x. St 18, 20-32) đã rơi vào cảnh khốn cùng. Dường như họ
sắp bị diệt vong. Giữa cái như là số phận ấy, Abbraham đã
nhận ra thủ phạm dẫn lối đến tình trạng be bét này là những
con người tội lỗi, xấu xa đang sống trong thành đó. Và giữa
những thành phố ấy có những con người ngay chính đã bị vạ
lây nên phải sống trong cảnh lầm than. Trước cảnh ngộ đó,
Abbraham đã lên tiếng. Ngài đã lên tiếng với Chúa, đã cầu
nguyện với Chúa. Chút “láu cá” của thánh Tổ phụ Abbraham
trong việc năn nỉ Chúa đã kéo dân thành Sô-đô-ma và Gô-mô-ra
ra khỏi thảm trạng diệt vong.
Abbraham đã làm gì? Ngài đã lôi cả 2 thành phố đặt lên bàn
cân trước nhan Thiên Chúa. Ngài đã “lạm dụng” lòng thương
xót của Chúa để xin Chúa can thiệp vào dân thành Sô-đô-ma và
Gô-mô-ra (x. St 18, 22-32). Với sự can thiệp của Thiên Chúa,
cái số phận như định sẵn ấy đã được biến đổi. Họ đã từ cõi
chết mà được sang cõi sống.
Trong bài Tin Mừng (x. Lc 11, 1-13 ), lời cầu nguyện của
thánh Gioan tiền hô và của Chúa Giê-su năm xưa ắt hẳn có sức
biến đổi lạ thường nên mới khiến các môn đệ thưa với Thầy: "Lạy
Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện như Gioan đã dạy môn đệ
ông" (Lc 11,1).
Đức Giê-su đã lên tiếng dạy các ông cầu nguyện một lần duy
nhất và là tất cả. Chữ đầu tiên của lời cầu nguyện đã kéo
lòng người môn đệ hướng thẳng về Trời cao. Khi thốt lên “Lạy
Cha” (Lc 11,2) ta hướng lòng về Chúa đơn sơn như một
đứa bé gọi bố mình “Bố ơi!”. Một tâm tình tự nhiên, không lý
luận, không điều kiện, không đắn đo tính toán. Đơn giản là
một sự thân tình mật thiết trong tình cha con. Và rồi tất cả
những gì tiếp theo của lời cầu nguyện là mong cho mọi người
cùng nhận biết Chúa và đến với Chúa như con thơ, là phơi bày
cuộc sống của mình trước Chúa và để cho Chúa can thiệp: “Xin
chớ để chúng con sa chước cám dỗ”(Lc 11, 4).
Đứng trước những trắc trở của cuộc sống, người ta dễ đi tìm
những phương thế theo suy luận của con người để giải quyết.
Nhưng đời này qua đời khác, khoa học phát triển không ngừng,
nhưng vẫn còn đấy vấn nạn của “số phận con người”. Đi đến
tận cùng của vấn nạn, ta lại bắt gặp trở lại câu chuyện của
dân thành Sô-đô-ma và Gô-mô-ra năm xưa. Cái bấp bênh của
cuộc sống xem ra lại là hậu quả của một cuộc sống xa đọa,
tội lỗi của chính mình, hay của ai đó quanh ta. Nó hoàn toàn
không phải là số phận đã định sẵn cho tôi hay cho bạn. Và
cái tội gây ra mọi tội lỗi ở đời ấy là sự phớt lờ Thiên Chúa,
chối bỏ Thiên Chúa.
Lời cầu nguyện chính là lúc đặt lại đời mình trước sự hiện
diện của Thiên Chúa; Chấp nhận Ngài một cách vô điều kiện,
phó thác chính con người của mình cho Ngài; Chấp nhận đi
theo sự chỉ dẫn của Ngài và mở rộng tâm hồn để đón nhận ơn
của Ngài. Khi ấy ta sẽ được biến đổi và dần trở nên thánh
thiện trong vinh quang của Ngài.
Thánh Phaolô trong bài đọc 2 (x. Cl 2, 12-14) đã cảm nhận
rất rõ thế nào là đời sống của một con người được sống trong
Chúa. Chính khi thánh Phaolô chấp nhận Chúa Giê-su là khi
ngài được biến đổi. Từ con người đi lùng bắt và bách hại các
Ki-tô hữu, ngài trở nên con người đi làm cho thiên hạ trở
thành Ki-tô hữu. Ngài đã thổ lộ với dân thành Cô-lô-sê: “Anh
em vốn đã chết vì tội lỗi anh em và bởi không cắt bì tính
xác thịt của anh em, nhưng Thiên Chúa đã cho anh em được
chung sống với Người, Người đã ân xá mọi tội lỗi chúng ta,
đã huỷ bỏ bản văn tự bất lợi cho chúng ta” (Cl 2, 13)
Nếu sự sa đọa tội lỗi của người này khiến người khác bị vạ
lây, thì lời cầu nguyện của ta cũng có sức biến đổi chính
những con người tội lỗi. Bởi khi ấy, không phải ta đã làm
người tội lỗi biến đổi, nhưng chính Chúa đã biến đổi họ.
Lạy
Cha, nguyện xin danh Cha cả sáng. Nước Cha trị đến. Xin Cha
cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày. Và tha nợ chúng
con, như chúng con cũng tha mọi kẻ có nợ chúng con. Xin chớ
để chúng con sa chước cám dỗ. |