|
Người Việt chúng ta thường nói: “Yêu cho roi cho vọt, ghét
cho ngọt cho bùi”. Tác giả thư Do Thái lại khẳng định: “Chúa
thương ai th́ mới sửa dạy người ấy và có nhận ai làm con th́
mới cho roi cho vọt”. Như thế, điểm gặp gỡ giữa văn hóa Việt
Nam và truyền thống Thánh Kinh ở quan niệm rằng, việc sửa
dạy khiển trách là cần thiết để giúp con người trưởng thành.
Lửa thử vàng, gian nan thử đức. Những khó khăn thất bại
chúng ta gặp trên đường đời cũng giống như những bài học quư
giá, nếu biết chân thành đón nhận sẽ giúp ta thành công
trong tương lai. Như cây nho cần được cắt tỉa để có nhiều
trái hơn, con người cũng cần được sửa dạy để nên hoàn thiện.
Một văn sĩ người Pháp đă viết: “Con người không được giáo
dục, như thú hoang được thả vào đô thị, gặp ai nó cắn người
đó”.
“Hăy vào qua cửa hẹp!”. Đó là lời mời gọi của Chúa Giêsu. Ai
trong chúng ta cũng hiểu Chúa Giêsu muốn ám chỉ một cuộc
sống có kỷ luật và tuân theo giáo huấn của Người. Thông
thường, người ta học điều xấu th́ rất nhanh và rất dễ, nhưng
học điều tốt th́ rất chậm và rất khó. “Cửa hẹp” mà Chúa
Giêsu muốn nói ở đây chính là sự kiên nhẫn và chuyên tâm
thực hiện Lời Chúa. Để thực thi Lời Chúa, chúng ta phải trải
qua những cố gắng hy sinh. Như những vận động viên muốn đạt
giải quán quân phải khổ chế tập luyện, những ai muốn nên
thánh phải chấp nhận tuân giữ những kỷ luật khắt khe. Một
lối sống giả tạo bề ngoài sẽ bị kết án là “đồ bất chính”.
Giáo huấn Tin Mừng cần được thấm nhuần và trở nên nguồn động
lực cho cuộc sống chúng ta, chứ không chỉ hời hợt bề ngoài.
Chúa lên án những ai chỉ giữ Đạo bằng môi miệng, c̣n thực tế
th́ đủ mọi mưu mô tính toán và gian lận.
Lời Chúa không chỉ bao gồm sự ngọt ngào, mà c̣n sự cay đắng;
không chỉ có những lời khen ngợi mà c̣n những lời trách móc.
Người có đức tin trưởng thành biết đón nhận cả sự ngọt ngào
và cay đắng của Lời Chúa để tự ngẫm và sửa ḿnh, nhờ đó nên
hoàn thiện.
“Cửa hẹp”, theo tác giả thư Do Thái, đó là sự kiên nhẫn
trong thử thách. “Anh em hăy kiên tŕ để cho Thiên Chúa sửa
dạy. Người đối xử với anh em như với những người con. Thật
vậy, có đứa con nào mà người cha không sửa dạy?” Những gian
khó mà chúng ta gặp phải trên đường đời, nếu được đón nhận
bằng cái nh́n đức tin, sẽ được coi như sự sửa dạy của Chúa
để chúng ta nên con người hoàn thiện. Mà nếu Chúa sửa dạy
ai, là v́ Ngài yêu thương người đó và muốn kéo người đó lên
kẻo ch́m sâu trong bùn lầy.
Giáo huấn của Chúa cũng nhằm phê phán lối suy nghĩ mang tính
“tự tôn” của khá nhiều người Do Thái đương thời, nhất là
giới Pharisiêu và Luật sĩ. Họ coi trọng những chức danh,
những tước hiệu cùng với trang phục bề ngoài và coi đó là
những lư do để tự hào và coi thường người khác. Họ nghĩ ḿnh
thuộc về dân Chúa chọn, được ưu tuyển và có nhiều lợi thế,
chắc chắn họ được Chúa yêu thương hơn. Những người đợi ở cửa
pḥng tiệc sau khi cửa đă đóng lại cố t́m cách trưng dẫn
những bằng chứng cho thấy mối thân thiện của họ với ông chủ,
nhưng ông đă tuyên bố dứt khoát: “Ta
không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khỏi mắt ta, hỡi
tất cả những quân làm điều bất chính”. Trong bối cảnh
này, việc gợi lại những bữa ăn uống với ông chủ hay những kỷ
niệm đẹp với ông chỉ là sự che đậy một lối sống bất nhân.
Cuộc sống có một định hướng và một mục đích trong tương lai.
Trong khi hưởng thụ cuộc sống hiện tại, chúng ta không quên
mục đích và định hướng ấy, dù cuộc đời đau khổ hay hạnh phúc,
dù cuộc sống ngắn hay dài. Ngôn sứ Isaia nói đến ngày mà
muôn dân sẽ quy tụ để tôn vinh Thiên Chúa. Lúc đó, những
người công chính sẽ được hưởng vinh quang và phần thưởng
Chúa hứa ban cho người trung thành. Đó cũng là lúc mà Chúa
Giêsu gọi là “từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước
Thiên Chúa”. Tiếc thay, những người vẫn tự hào cho ḿnh là
“con ḍng cháu giống” lại bị đuổi ra ngoài, nơi chỉ có khóc
lóc nghiến răng, tức là chỉ có đau khổ và thù hận.
Hăy sống thật trước mặt Chúa và trước mặt anh em. Điều ưu
tiên đối với người tín hữu là làm sao để sống tốt giữa một
cuộc đời đầy biến động, “tâm bất biến giữa cuộc đời vạn biến”.
Như đóa sen vươn lên giữa bùn lầy mà vẫn thanh tao và tỏa
hương thơm ngát, chúng ta được mời gọi kiên tŕ và vững tin.
Đó là mối ưu tư hàng đầu chi phối mọi suy nghĩ và hành động
của chúng ta. Ai chấp nhận đi qua cửa hẹp sẽ gặt được hoa
trái là b́nh an và công chính, như Thánh Phaolô khẳng định
với chúng ta. |
|